- Hèn chi em để ý có một anh thợ đôi mắt cứ nhìn vào anh và em, cử chỉ trông không tự nhiên. Chỗ hai vợ chồng người ta nói chuyện mà cứ xáp lại gần kế bên rồi giả vờ làm cái gì đó ở sau lưng mình em không biết nữa, thì ra ông này muốn nghe lén. Anh bảo em sang bên đó ở em không sang thì anh phải theo em thôi, giờ không thể tách ra mỗi đứa một nơi được Nhưng bọn mình chưa có cưới xin gì Bố mẹ 2 bên thì cũng đã gặp mặt nói chyện rồi, vấn đề cưới xin chỉ chờ thời tiết vào cuối năm cho mát mẻ nữa thôi Anh chắc ngủ rồi, chị lén lút sờ trán chồng, cảm thấy man mát mới yên tâm nằm xuống bên cạnh. -"Cũng không nghĩ vợ mình đẹp như vậy." Giọng anh đều đều khiến chị giật nảy. Chồng khen mà cảm giác cứ sao sao ấy, không thật lòng chút nào cả. -"Anh chưa ngủ à?" -"Không ngủ nổi." Người chồng thở dài não nề, người vợ tâm lý nhẹ nhàng. Chương 1. Lâm Hạo Hi lần đầu tiên nhìn thấy Tống Vũ Huy là vào mùa hè năm 2006. Ánh mặt trời mùa hè rất chói chang, hắn khoác balô màu đen lên vai, đứng dưới gốc cây trước cửa một nhà làm nông, hơi ngước mắt nhìn lên tán lá cây trên đỉnh đầu, đặt bên cạnh là một chiếc vali da màu nâu sẫm, thình lình Thế hệ của ba Nhiếp Dịch chỉ có hai người là anh em, một người làm chính trị, một người thì kinh doanh, nhưng cũng may tình cảm hai anh em rất tốt, cả nhà Nhiếp Phong thời trai trẻ vì buôn bán nên dẫn theo ba mẹ đến thành phố S sinh sống một khoảng thời gian, sau này ba . Bắt đầu từ một sai lầm đến yêu từ cái nhìn đầu tiên. Một người đàn ông hoàn hảo tựa như nam thần bước ra từ trong giấc mộng, một người con gái trong veo như ánh nắng buổi ban mai, gặp nhau là do sai lầm cuối cùng lại thành số mệnh. Hàn Dạ Thần – người đàn ông lạnh lùng và tàn độc, đầy mưu mô và xảo quyệt, kẻ không thể nắm bắt cũng chẳng thể nào uy hiếp, hắn đứng trên mọi người, thâu tóm cả Hắc đạo và Bạch đạo trong lòng bàn tay. Người con gái ấy, Mạc Vi Như – một cô nàng trẻ con, tốt bụng và đáng yêu, ẩn sau đó là sự thông minh đáng ngưỡng mộ. Họ gặp nhau, là một sự tình cờ không báo trước, tình yêu từ khi nào đã len lỏi vào trong trái tim của người đàn ông sắt đá để rồi ham muốn được bảo vệ cô, được trao cho cô hạnh phúc bùng cháy lên như một ngọn lửa. Nhưng ai ngờ, quyết tâm muốn theo đuổi cô của anh lại khiến người con gái như chú nai rừng nhỏ ấy sợ hãi tìm cách chạy trốn, cô trốn được, anh cũng có thể tìm được. Một câu chuyện có hạnh phúc, có khổ đau, có vui vẻ, có buồn thương, tất cả đan xen vào nhau rất đỗi nhịp nhàng, mời quý bạn đọc cùng thưởng thức “Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh”. Truyện ngôn tình Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh hứa hẹn sẽ mang đến cho bạn đọc nhiều tình tiết hấp đoạnMạc Vi Như bước đến chỗ thang máy, cảm giác hàng trăm ánh mắt đang dõi theo mình, Mạc Vi Như bước nhanh hơn, đến khi cửa thang máy đóng lại rồi, cô vẫn còn cảm thấy nặng nề, hít thở sâu vài lần cho thoải mái, Mạc Vi Như nhìn con số đang tăng dần kia “Thật sự là 100 tầng!”“Ting” cửa thang máy mở ra, tới tầng 98, Mạc Vi Như đi dọc theo hành lang, cô tìm phòng nhân sự cấp cao. A...! Thấy rồi!“Cốc...cốc” Mạc Vi Như gõ cửa, “Vào đi” giọng người đàn ông trung niên vang lên. Mạc Vi Như hít sâu một hơi rồi mở cửa đi vào. Trưởng phòng nhân sự cấp cao là một người đàn ông trung niên, trông rất nghiêm túc. Trưởng phòng thấy Mạc Vi Như bước vào. Ông nở nụ cười niềm nở tới cô làm Mạc Vi Như thắc mắc cái nét nghiêm túc ban nãy đâu? Trưởng phòng mời cô ngồi, rót cho cô một ly trà dù cô có ngại ngùng từ chối. Trưởng phòng nhân sự giới thiệu- Xin chào cô Mạc, tôi là Kim Quốc, trưởng phòng nhân sự cấp cao, cứ gọi tôi là trưởng phòng Kim- Chào ngài, tôi... - Định giới thiệu về mình thì Kim Quốc cắt ngang - Cô không cần giới thiệu, tôi biết À dạ vâng - Mạc Vi Như nâng cốc trà lên uống một ngụm, vị trà ấm nóng len lỏi khiến cô dễ Cô là thư ký mới của Ngài Chủ Tịch Ác Liệt, công việc rất cực nên mong cô cố gắng bết sức mình để làm việc “dài lâu” trong tập đoàn, tôi biết cô là một nhân tài hiếm có, nhưng cũng nên chú trọng vào các vấn đề công tư cẩn thận, đừng chủ quan - Kim Quốc Đọc Truyện Thấy cô dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, Hàn Dạ Thần nhếch nhẹ khóe môi, anh múc thêm một thìa cháo vào miệng rồi gật gù khen ngợi- Ngon lắm!- Thật sao? - Mạc Vi Như phấn khích, được anh khen ngợi cô cũng vui mừng, tay nghề quả thực không có giảm, thật may quá!Thấy cô vui mừng, đôi mắt to tròn phát sáng, miệng nở nụ cười ngọt ngào. Anh thật yêu chết cô!! Hàn Dạ Thần đến giật mình với suy nghĩ của mình. Cũng có ngày anh nghĩ đến tình yêu sao? Từ trước đến giờ tình yêu đối với anh là không hề tồn tại. Hiểu thì hiểu thật nhưng anh không thích mà đúng hơn là không quan tâm. Phụ nữ đối với anh cũng chỉ là hai chữ “phiền phức“. Nhưng từ khi gặp cô - một cô gái mới chỉ gặp lần đầu lại khiến anh có bao cảm xúc. Anh nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với thằng bạn phòng VIP bar NightMinh Hạo hai tay hai em, trông bộ dạng hết sức phong lưu, sờ em bên này lại hôn em bên kia. Hàn Dạ Thần đi vào nhìn thấy cảnh “trụy lạc” như vậy liền cau mày. Anh ngồi xuống ghế da, người tựa vào ghế, hai tay vòng trước ngực, nhướn mày nhìn tên kia. Minh Hạo trề môi, đẩy đẩy hai cô em xinh đẹp thiếu vải kia ra. Hai cô gái tiếc rẻ nhìn hai chàng trai yêu nghiệt trong phòng rồi ngúng nguẩy bỏ đi. Minh Hạo chỉnh lại quần áo, ngồi dậy ngay ngắn. Rót cho Hàn Dạ Thần một ly rượu- Thần, cậu có việc gì cần tìm mình?- Tự cậu xử lý cô ta đi - Hàn Dạ Thần ưu nhã nâng ly rượu lên nhấp một ngụm- Cô ta? Ai? - Minh Hạo nghi hoặc, nhiều cô quá anh không biết ai nha- Chu Lệ! - lạnh lùng phát ra hai chữ- À... - Minh Hạo vỗ đùi một phát, anh ngân dài như đã hiểu - Cậu không thích cô ta sao?Hàn Dạ Thần nhướn mày, Minh Hạo biết mình hỏi thừa thãi nên anh cười xòa “Ok, là tại mình,mình sẽ xử lý”Im lặng uống rượu một lúc, Minh Hạo chợt nói “Thần, cậu biết không? Yêu là một căn bệnh đáng sợ“. Hàn Dạ Thần tay đang lay ly rượu bỗng dừng lại “Vẫn chưa quên được?”- Mình chưa quên được cô ấy, chưa bao giờ quên được... dù có cố gắng... cũng không thể nào quên được - Như một người đã say, Minh Hạo lẩm bẩm, anh uống hết ly rượu nặng. Anh nói tiếp - Thần! Cậu chưa yêu nên chưa biết, mình không quên được cô ấy, cậu cũng đừng coi thường mình. Người chưa yêu ai như cậu sao biết được. Để mình nói cho cậu biết cảm giác yêu nó tuyệt diệu lắm, cậu sẽ được cảm nhận bản thân mình thay đổi nhiều như thế nào vù người ấy. Khi được trải nghiệm rồi, cậu mới biết được...- Thừa thãi - Nói hai chữ như tạt gáo nước lạnh vào cảm xúc của Minh Hạo, anh ta bật cười, Hàn Dạ Thần nâng ly rượu lên “Thôi, uống đi, hôm nay tớ gọi cậu chủ yếu để uống rượu giải sầu, không nên nhắc tới những chuyện trước kia” Minh Hạo nhếch môi “Hàn thiếu thật có lòng, chầu này cậu khao, ok!?” “Được” “Haha” Cảm nhận bản thân thay đổi nhiều về người đó? Anh từng nghĩ đó chỉ là chuyện cười, thay đổi? Không ai có thể thay đổi được anh. Nhưng có vẻ Hạo nói đúng, mình đang được trải nghiệm đây điều đó đây. Thấy anh trầm tư, Mạc Vi Như lấy tay đưa qua đưa lại trước mặt anh, nhẹ giọng gọi “Anh...anh gì ơi!” Hàn Dạ Thần ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt chim ưng như xuyên qua cô khiến Mạc Vi Như hơi giật mình. Mạc Vi Như ngồi xuống ghế đối diện anh, cô đưa tay ra - Từ lúc gặp đến giờ tôi chưa biết tên anh, tôi là Mạc Vi Như, anh tên gì?-...Hàn Dạ Thần.. - Hóa ra cô tên là Mạc Vi Như, tên thật giống như người. Mỉm cười, khẽ lẩm bẩm tên cô “Mạc Vi Như...”- Hàn Dạ Thần? Nghe thật hay nha - Mạc Vi Như hip mắt cười, khen ngợiHàn Dạ Thần bật cười làm Mạc Vi Như ngẩn ngơ. Vẻ lạnh lùng ban đầu của anh đã không thấy đâu...nụ cười của anh thật đẹp khiến trái tim cô rung động từng hồi. Cô không kịp nghĩ đã thốt lên “Anh cười rất đẹp!” Hàn Dạ Thần cũng bất ngờ với chính mình. Anh mỉm cười, người mang nụ cười đến cho anh - cô là người con gái đầu tiên. Cũng không ngại cười thêm để mê hoặc cô. Mới vừa rồi, cô đã khen anh. Hàn Dạ Thần vui vẻ nghĩMạc Vi Như cảm thấy khen anh không có gì lại sai cũng chẳng có gì là ngại nên cô cũng quên đi khoảng cách của hai người, xem anh như là một người bạn thân mà nói chuyện. Hàn Dạ Thần cảm giác được cô đang chủ động rút ngắn khoảng cách của hai người liền vui sướng. Nhưng biết cô chỉ xem mình ở mức tình bạn, anh không khỏi khó chịu. Hàn Dạ Thần trong đầu lúc này đang dần hình thành một kế hoạch “đánh nhanh thắng nhanh” một khắc mang cô về Hàn gia làm vợ anh, làm phu nhân của Hàn gia. Hàn Dạ thật ánh mắt léo lên một tia gian xảo, Mạc Vi Như không để ý thấy. “Cạch” - tiếng cửa mởThế Hải đi vào nhà, tai xách một túi thuốc và một túi đồ ăn. Mạc Vi Như đứng dậy chạy đến xách lấy hai túi rồi đặt trên bàn, cô lấy khăn lau mồ hôi cho anh và nước lọc cho anh Lại nắng to rồi hả anh? Sao chảy mồ hôi nhiều thế này? - Nắng mới lên rồi, nóng chết đi được - Thế Hải uống hết cốc nước, dễ chịu thở hắt ra, để cô lau mồ hôi cho mình xong mới đặt cốc xuống bàn - Anh đi tắm cái đây!- Ukm - Mạc Vi NhưHàn Dạ Thần mặt tối sầm, hai người kia không hề để ý còn có anh ở đây sao? Cô còn dám dùng động tác thân mật với anh ta! Nhìn họ anh thấy giống một cặp vợ chồng. Điều đó làm anh muốn giết người. Mạc Vi Như xem qua vỉ thuốc trong túi rồi bóc ra cho Hàn Dạ Thần một viên thuốc. Cô lấy cho anh một cốc nước lọc rồi đưa trước mặt anh - Hàn Dạ Thần, anh ăn xong rồi uống thuốc đi cho mau khỏe Hàn Dạ Thần im lặng một hồi mới lấy viên thuốc trên tay cô và cỗ nước, uống Bây giờ anh đi nghỉ đi, để tôi làm vài món, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi. Anh cứ nghỉ ngơi ở đây. - Mạc Vi Như đỡ anh vào phòng. - Uh... mà cô cho tôi mượn điện thoại được chứ!?- Được - lấy điện thoại trong túi ra đưa cho anhHàn Dạ Thần đợi cô ra ngoài, anh bấm số điện thoại - Alo... - giọng đàn ông đầy mệt mỏi vang lên- Hạo! Nghe giọng quen quen, Minh Hảo tỉnh ngủ bật người dậy, anh nhìn số điện thoại lạ liền nghi hoặc hỏi “Ai?”- Hàn Dạ Thần - Hàn Dạ...há? Thần? - Bất ngờ đến độ suýt ngã khỏi giường, Minh Hảo như hét vào trong điện thoại - Cậu còn sống?-... - Hàn Dạ Thần đen mặt, hỏi cũng quá hay đi- Hàn Dạ Thần...trời ạ lão đại!! Cậu đã ở đâu vậy? Mình cho rada định vị tìm thì không thấy?- Nơi rất bình yên - đúng là nơi rất bình yên và...hạnh phúc- What? Nơi rất bình yên? Nói cái gì vậy hả? Rốt cuộc lí do ra sao? Tớ nghe mấy tên thuộc hạ liên mồm nói bom biếc gì đó, là sao hả?- Bị gài bom- Vậy là thật sao? Hàn thiếu, sao cậu có thể sơ suất như vậy? Tên Mục Đồ này thật đáng chết mà, sao cậu dễ dàng cho hắn một phát đạn xuyên cổ họng vậy? Đáng nhẽ phải cho hắn chết thảm hơn chứ!-... tớ chỉ báo tin cho cậu, nói đến đây thôi, cúp..- ây ây, cậu không định trở về bang và công ty sao? Thông tin tớ đã kịp phong tỏa, đã không xảy ra chuyện gì. Nhưng cậu cũng cần về đi chứ! - Minh Hạo nói một tràng, chợt anh nghĩ đến gì đó liền ranh mãnh cười “Lão đại, lí do cậu chưa muốn về là gì vậy? Haha có phải là vì có...phụ nữ hay không?”- Cúp... - Ây ây chờ đã, cho biết chỗ đi, tớ sẽ đến- Khi nào muốn về thì tớ sẽ ây đợi đã...“Tút...tút...tút” - what the? - Minh Hạo trân trân nhìn chiếc điện thoại. Tên này tìm được thú vui rồi đây, lại còn cái gì mà một nơi bình yên. Chắc chắn là có phụ nữ! Chắc chắn...haha hay rồi đâyHàn Dạ Thần, nằm ra giường. Cầm chiếc điện thoại của cô lên xem. Chiếc điện thoại cảm ứng nhãn hiệu sam sung màu trắng đơn giản. Anh vào phần ảnh. Phát hiện trong đó gần như là ảnh cô tư chụp. Cử chỉ thật đáng yêu và xinh đẹp khiến anh không thể kìm lòng mà nhìn đi nhìn lại. Còn phần lớn là chụp với bạn bè và quan trọng phải nói đến là hình như Vi Như của anh rất thu hút cánh đàn ông thì phải. Có hình ảnh cô diện váy trắng ren không tay, mái tóc đen mượt để gọn sang một bên vai, trên đầu còn cài chiếc cặp nơ đen. Dáng vẻ chụp đáng yêu, xung quanh cô là...ba bốn chàng trai miệng cười tươi. Tất cả đều nhìn vào khung hình. Hàn Dạ Thần hai mắt ánh tia lửa, bàn tay cầm điện thoại siết chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại. Đến ảnh tiếp theo, anh muốn giết người ngay tức khắc. Cô và một chàng trai chụp hình chung. Trông cả hai đều còn vẻ non nớt, cả hai mặc đồ thoải mái đứng dựa vào nhau. Tay chàng trai vòng sau cô gái như muốn kéo cô gần hơn, còn cô gái thì tựa người vào chàng trai dáng vẻ dựa dẫm, mặt còn hơi ngẩng lên nhìn, mắt híp lại. Hai người đều tươi cười nhìn vào máy ảnh. Hàn Dạ Thần muốn ấn xóa thì nghe tiếng mở cửa cùng giọng nói của cô liền nhanh tay để máy xuống bên cạnh, lặng lẽ nằm. Mạc Vi Như trên người còn đeo tạp dề, chạy vào thấy anh đang nằm nghỉ ngơi. Vẻ mặt hối lỗi - Hàn Dạ Thần, xin lỗi anh! Tôi cần máy điện thoại có việc. Anh dùng xong rồi chứHàn Dạ Thần gật đầu, đưa máy điện thoại cho cô. Mạc Vi Như cầm lấy, trước khi ra ngoài, cô quay đầu nói với anh “Cơm trưa sắp xong rồi, anh chuẩn bị ăn nhé” “Ukm...” “Cạch“. Hàn Dạ Thần nheo mắt lại, cô gái này đúng là quá là không ngoan. Dám chụp với người khác giới thân mật như vậy. Anh chỉ muốn thu nhỏ cô rồi nét cô vào túi mà giấu đi. Đợi đên khi anh thu phục được cô rồi, anh sẽ cho cô một vài trừng phạt nho nhỏ. Hàn Dạ Thần một thân âu phục đen hiệu Armani đắt tiền, đi bên cạnh anh là Mạc Vi Như thân váy đen sang trọng. Cô thân mật khoác tay anh, gương mặt xinh đẹp mỉm cười. Hàn Dạ Thần dù vẫn lạnh lùng nhưng khi nhìn sang cô thì có biết bao nhiêu sự yêu chiều, sủng nịnh. Đúng thật là trai tài gái sắc!! Nhiều người cảm thán. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn bao giờ hết đó là người đàn ông quyền lực xưa nay không gần phụ nữ như Hàn Dạ Thần lại xuất hiện ở đây và bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp lạ mặt. Hai người còn khoác tay kề vai rất thân mật, nhiều người thầm ghen tị và nuối tiếc. Chu Lệ từ cảm xúc bất ngờ đến vui vẻ rồi đến phẫn nộ. Cô ta nắm chặt tay như muốn bóp nát ly rượu thủy tinh trên tay, mắt cô ta hừng hực lửa giận. Trong đầu Chu Lệ là các suy nghĩ ngổn ngang bao trùm. Hàn Dạ Thần quả thực đã đến! Nhưng bên cạnh anh ấy là ai? Cô ta sao dám!!!??? Một vài tiểu thư đi ngang qua cười nhạo nhìn Chu Lệ, họ cũng nghe ngóng được phần nào về chuyện Chu Lệ mơ đắm Hàn chủ tịch. Giờ thấy anh ta xuất hiện cùng cô gái khác thân mật như vậy, cô ta chắc hẳn phải cảm thấy nhục nhã lắm đây. Một cô tiểu thư nói bóng gió- Chậc, mấy cậu à, nghĩ đi nghĩ lại thì tôi cũng thấy thương cho những người mắc chứng ảo tưởng, họ ý, cứ luôn nghĩ sẽ có được những gì họ muốn nhưng rồi khi phát hiện ra sự thật...thì muốn tìm cái lỗ để chui xuống cũng không có...haha- Phải rồi, cậu nói tôi cũng thấy tội - Cô tiểu thư khác che miệng cười - Còn đâu dám kiêu ngạo nữa- Các cô nói gì hả!? - Chu Lệ như quát lên, cô ta tức giận nhìn về phía hai cô tiểu thư cô tiểu thư vội lẻn đi trước khi bị Chu Lệ trút giận. Hàn Dạ Thần xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người trong hội trường. Nhiều giám đốc rồi chủ tịch trong và ngoài nước liên tiếp chủ động đến bắt chuyện, họ đều có phần cung kính, nể phục và hòa nhã. Mạc Vi Như ban đầu hơi run vì sợ, cô chưa từng đến một nơi sang trọng và gặp nhiều người nổi tiếng mà bình thường chỉ được thấy trên mặt báo, TV. Mạc Vi Như thầm vui vẻ, cô thật là may mắn. Nhưng điều làm cô sung sướng nhất là được gặp chủ tịch William - người xây dựng nên tập đoàn thời trang nổi danh trên thế giới, với những thiết kế hoàn hảo và phương thức kinh doanh đáng nể, William đã dần trở thành người đàn ông quyền lực nhất Châu Âu. Nghe nói ông là một trong số ít người có thể khiến Hàn Dạ Thần kính trọng. Dù đã có gia đình và tuổi cũng đã ngoài 50 nhưng người này vẫn có một sức hút khó phai đối với phụ nữ. Mạc Vi Như rất hâm mộ những tác phẩm thời trang của ông. Cô không khỏi kéo nhẹ cánh tay của Hàn Dạ Thần. Hàn Dạ Thần biết cô hâm mộ William, dù có chút hơi giận nhưng anh vẫn mỉm cười chiều cô mà đi đến chỗ nay ông William cùng vợ mình đi dự tiệc, phu nhân William là người nước Pháp, bà quý phái và sang trọng. William thấy Hàn Dạ Thần đi đến chỗ mình liền cùng vợ chào Hàn chủ tịch, đã lâu không gặp - William hòa nhã- Đã lâu không gặp, chủ tịch William - Hàn Dạ Thần bắt tay với ông, anh quay sang phu nhân William - Và phu nhân- Haha, chàng trai trẻ tài giỏi, rất vui được gặp cậu - Phu nhân William mỉm cười - Tôi cùng ông xã vừa rồi nghe tin cậu xảy ra chuyện cũng không khỏi lo lắng, nhưng giờ thấy cậu không sao, cũng thật may quá! Tiếng Trung còn chưa thành thạo của phu nhân William, dù không rõ lắm nhưng vẫn dễ dàng nhận ra bà đang quan tâm đến Hàn Dạ Dạ Thần gật đầu, anh kéo sát Mạc Vi Như vào người khi cô có vẻ lơ đãng anh, chỉ chú ý tới William. - Cô gái xinh đẹp này là...? - Phu nhân William ngạc nhiên hỏi, lúc này bà mới chú ý đến cô gái trẻ trung xinh đẹp Bạn gái cháu - Hàn Dạ Thần nói ra ba chữ ấy bằng giọng rất nhẹ nhàng, anh không để ý có bao nhiêu người sửng sốt, ngỡ ngàng và cả nhân vật chính được nhắc tới - Mạc Vi Như- Wow, cháu thật là có mắt nhìn - Phu nhân William cảm thánMạc Vi Như ngại ngùng cúi đầu, bàn tay Hàn Dạ Thần vỗ nhẹ lưng cô. Anh nói nhỏ vào tai cô “Chẳng phải em rất hâm mộ William sao? Bây giờ gặp được rồi thì nên thể hiện ra” Mạc Vi Như mở to mắt nhìn anh, Hàn Dạ Thần mỉm cười quay sang chủ tịch William “Bác William, bạn gái cháu rất hâm mộ bác đấy” ông William ngạc nhiên nhìn Mạc Vi Như, rồi ông cười khà khà “Haha, vinh hạnh cho bác quá!” Mạc Vi Như xấu hổ đỏ mặt, cô được anh nhắc nhở liền lắp bắp “Cháu...cháu...rất...hâm mộ bác “ Phu nhân William bật cười, bà đưa tay véo má Mạc Vi Như “Cô gái đáng yêu này, thật làm tôi ưa thích mà nhưng tiếc lại là fan hâm mộ của ông xã tôi” - Bà nói gì vậy? - Ông William cười - Sao lại tiếc chứ? - Là fan của anh, không phải của em - Phu nhân William bĩu môi- Cháu cũng rất hâm mộ phu nhân...- vị phu nhân này thật làm cô lúng túng- Haha, ta đùa thôi - Phu nhân William xua tay, bà chỉ ra một chỗ để bàn gỗ ghế sofa - Bây giờ chúng ta ra kia trò chuyện nha, có ta với cháu, để cánh đàn ông này đi làm Dạ...phu nhân - Mạc Vi Như gật nhẹ đầu, dù cô vẫn còn muốn nói chuyện với William nhiều nhận ra sự tiếc nuối của cô, phu nhân William khẽ thở dài “Haizz, cháu nó không thích nói chuyện với em mà chỉ thích nói chuyện với anh, thật đau lòng” Mạc Vi Như lúng túng định nói gì thì ông William cười “Cháu đừng để ý bà ấy, bà ấy trông thế mà trẻ con lắm, biết cháu hâm mộ ta như vậy, khi nào ta sẽ sắp xếp thời gian, chúng ta sẽ trò chuyện cùng nhau chỉ cần Hàn chủ tịch không có ý kiến là được rồi “ Ông nháy mắt với Hàn Dạ Thần. Mạc Vi Như đỏ mặt gật đầu. Hàn Dạ Thần không muốn để cô lại nhưng nghe phu nhân William nói sẽ trông chừng cô thì anh mới rời đi cùng chủ tịch William. Ngồi xuống ghế, phu nhân William chọc cô “Bạn trai cháu lo cho cháu thật đấy!” Mạc Vi Như đỏ mặt, phu nhân William khẽ cười “Từ khi ta gặp nó đến nay, ta chưa từng thấy nó cư xử như vậy, nó thật sự yêu cháu, ta có thể nhìn ra được, cháu nên biết trân trọng và nắm giữ thật chặt, không để mất đi thì hối tiếc lắm đấy!” Nghe có vẻ kì lạ nhưng Mạc Vi Như cũng không để ý cho lắm, cô mỉm cười “Giống như phu nhân và chủ tịch William đúng không?” “Haha, ta với ông ấy sao? Đúng, đúng” Phu nhân William cười hạnh phúc. Mạc Vi Như hâm mộ tình yêu của họ, bền chặt và dài lâu. Nhìn ra sự hâm mộ của cô, phu nhân William chỉ cười “Dài lâu hay không thì cũng là do cách chọn người có thể cùng mình đi đến suốt cuộc đời, một khi đã định là của nhau thì sẽ mãi mãi là của nhau” Mạc Vi Như cô chắc sẽ nhớ mãi câu nói người ngồi nói chuyện phiếm với nhau, một vài vị phu nhân khác cũng đến chào hỏi, tiện thể làm quen với phu nhân William và cô gái bí ẩn bên cạnh Hàn chủ Lệ từ phía xa quan sát tất cả, cô ta nghiến răng thầm nghĩ sẽ trừng trị con nhỏ lạ mặt này vì tội dám cướp Hàn Dạ Thần của cô ta nhưng vì có phu nhân William ở cạnh con nhỏ ý nên cô ta mới không hành động. Suy tính một chút, cô ta đi đến chỗ của hai nhân William cùng Mạc Vi Như thưởng thức món bánh ngọt nổi tiếng của Pháp. Phu nhân Willam nói “Loại bánh này là loại bánh ta thích nhất, dù đã ăn rất nhiều rồi nhưng ta vẫn không thấy ngán hay thấy chán cả” “Là do vị của nó sao phu nhân?” “Đúng là vậy! Cháu thấy thế nào?” “Nó thật sự rất ngon, hình thức lẫn vị đều rất hoàn hảo” Mạc Vi Như cười hì hì. Phu nhân William cười, bà đưa tay lấy giấy cho Mạc Vi Như khi có ít kem dính trên mép cô. Mạc Vi Như xấu hổ cảm nhân William nhìn thấy Chu tiểu thư - Chu Lệ đi đến, hơi nhíu mày, nhưng rồi bà cũng thu lại vẻ mặt không hài lòng và khó Chào phu nhân William - Chu Lệ mỉm cười- Chào Chu tiểu thư - Nhàn nhạt chào lại- Và... cô gái này... - Chu Lệ đưa mắt nhìn sang Mạc Vi Như- Tôi tên Mạc Vi Như, cô là Chu Lệ đúng không? - Mạc Vi Như - Cô biết tôi!? - Đương nhiên tôi biết chứ, nhân vật chính của buổi dạ tiệc này mà - Phải rồi, cô có quan hệ gì với Thần?- Thần? - Mạc Vi Như nhíu mày, cô nghi hoặc hỏi - Là Hàn Dạ Thần?- Chứ còn ai ngoài anh ấy - Chu Lệ hất mặt- Chu tiểu thư, cô xem tôi không tồn tại sao? - Phu nhân William lên tiếng- Cháu... - Chu Lệ thấy cô ta quá không để ý Tôi chỉ nhắc nhở thôi, lần sau cô chú ý là được rồi - mỉm cười, bà nói - Cô đang hỏi cô gái này có quan hệ gì với Hàn chủ tịch sao? Vậy để tôi nói cho cô biết, vị tiểu thư này là vị hôn thê của Hàn chủ tịch, sắp tới sẽ là vợ của Hàn chủ Cái gì!? - Chu Lệ nói lớn, thu hút không ít sự chú ý. Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả MyNguyen120 Thể loại Ngôn Tình Nguồn Trạng thái Full Chương cuối Chương 110Giới thiệu truyệnVì một sai sót mà Hàn Dạ Thần đã phải nhảy xuống biển để bản thân trôi dạt đến ột nơi mà anh không biết. Nhưng cũng vì vậy mà anh mới được gặp cô, người con gái như nắng mai rực rỡ chiếu sáng cuộc sống của hành động từng cử chỉ của cô khiến con tim anh thổn thức không thôi. Trái tim anh đã bắt đầu có những hội chứng lạ khiến cho anh lo lắng, không biết bản thân làm sao?Nhưng dần dần anh phát hiện ra đó là tình yêu mà anh dành cho cô, là hạnh phúc…Sau khi biết rõ tâm ý của mình anh đã quyết tâm theo đuổi cô. Trói chặt cô lại cuộc đời anh. Nhưng chính vì vậy khiến cô hoảng sợ mà chạy trốn. Nhưng Hàn Dạ Thần anh là ai chứ? Người anh nhìn trúng sao có thể chạy thoát….Download Ebook Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh – MyNguyen120 FullEbook Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh – MyNguyen120 – Full Epub – FullEbook Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh – MyNguyen120 – Full Prc/Mobi – FullEbook Vợ À, Em Chỉ Có Thể Ở Bên Cạnh Anh – MyNguyen120 – Full Pdf – Full

vợ à em chỉ có thể ở bên cạnh anh